[Dịch]Đoán Hung

Chương 1 :  Tôi biết ngài nghiên cứu hiện tượng thần bí tôi rất thích chương trình của ngài khi tôi bị bắt tôi từng nghĩ chỉ có ngài mới tin được chuyện đã xảy ra ở tôi cùng quá trình lẫn động cơ mà tôi giết người

Người đăng: Seung Gi

Sau khi Tây Môn Thông ra trường cảnh sát thì chỉ làm cảnh sát 3 năm đã rời khỏi cục cảnh sát. Chuyện này khiến Bạch Phương rất nuối tiếc, hắn luôn cho rằng trời sinh Tây Môn Thông là một vị cảnh sát tốt, hắn có trực giác cùng sự nhạy bén, trong ba năm đó, vụ án nào qua tay của hắn đều luôn được xử lý rất tài tình, so sánh ra thì những tên tội phạm đó đều có vẻ ngốc. Bạch Phương biết nguyên nhân Tây Môn rời khỏi cảnh đội, hắn rất thích khiêu chiến. Vụ án lần này mới đầu tiến triển thuận lợi khiến Bạch Phương cảm thấy bất ngờ, từ lúc phát hiện nạn nhân đầu tiên cho tới bắt được hung thủ, trước sau chưa đến 10 ngày. Thế nhưng hiện tại tất cả sự việc đều có vẻ rối ren, trực giác mách bảo Bạch Phương, sau lưng vụ án này có một hiện tượng nào đó không thể giải thích rõ. Hắn cũng từng có suy nghĩ phạm nhân cố ý vờ như bị tâm thần để tránh án tử hình. Nhưng suy đoán phù hợp với lẽ thường này lại lung lay không vững. Thứ nhất, tội phạm tên Lưu Hải rất giống bị trúng tà chứ không giống như đang đóng kịch, một đứa công tử bột tuổi này sợ rằng không có kỹ xảo tốt như thế. Thứ hai, hắn không có thái độ trốn tránh trừng phạt, trái lại, hắn hi vọng được sớm đền tội một chút để thoát khỏi nỗi sợ cùng đau đớn lúc này. Bạch Phương nghĩ, chuyện lần này đối với Tây Môn, không còn nghi ngờ là một khiêu chiến. Nghĩ tới đây, Bạch Phương nở nụ cười đắc ý, hắn thấy mình có hơi dựa dẫm vào ông bạn học già này, giống như trước đây vậy. Trước khi gặp Lưu Hải, Tây Môn Thông xem qua tư liệu của tội phạm, hắn xem rất cẩn thận. Năm nay Lưu Hải 28 tuổi, không có nghề nghiệp cố định, cũng chưa từng kết hôn. Hắn từng giúp phụ thân làm ăn nhưng cuối cùng thì từ bỏ. Phụ thân của Lưu Hải là người miền nam nhưng đã phấn đấu ở thành phố vùng tây bắc này được 20 năm rồi, hiện tại đang kinh doanh nhà đất, trong tay có khá tiền. Mẫu thân Lưu Hải là vợ 2 của phụ thân Lưu Hải, hiện tại đang sinh hoạt ở nước ngoài. Rất rõ ràng, Lưu Hải là một công tử nhà giàu, không cần phấn đấu cũng có thể có được tất cả may mắn. Sở thích duy nhất của Lưu Hải là hí hoáy bên những thiết bị âm thanh, hiện tại sống một mình trong căn hộ riêng lớn 300 mét vuông. Xem xong những tư liệu đó, Tây Môn đã bắt đầu tự hỏi, việc đầu tiên cảm thấy hắn khó hiểu đó là ba người chết đều có độ tuổi trên 40, trên tư liệu còn nói không hể quen biết với Lưu Hải, đang sống cuộc sống của một chàng công tử thì tại sao lại muốn giết người? Động cơ là gì? Bạch Phương nhìn Tây Môn Thông đang trầm tư, vỗ nhẹ lên vai của hắn, ý nói: đã đưa phạm nhân tới. Dưới ngọn đèn sáng rực, Tây Môn Thông đánh giá tên tội phạm này. Vừa nhìn thì thấy hắn trẻ hơn tuổi rất nhiều, da rất trắng, chiều cao khoảng chừng 1 mét 80, cơ thể có vẻ gầy yếu, sắc mặt rất tiều tụy, tóc cũng rất rối. Lưu Hải nhìn thấy Tây Môn Thông, ánh sáng trong mắt chợt lay động, giống như động vật sống lâu trong bóng tối nhìn thấy ánh mặt trời. "Đây là người cậu muốn gặp, bây giờ cậu có thể nói rõ được chứ?" Giọng nói của Bạch Phương không cao nhưng mang theo vẻ uy nghiêm. "Ngồi xuống đi." Tây Môn mỉm cười bảo đối phương ngồi xuống. Lưu Hải ngồi xuống, cúi đầu nhìn cái còng trên tay. Tây Môn Thông thoáng nhìn Bạch Phương, ý bảo ông đừng có gấp. "Không phải cậu muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi đến rồi, có vấn đề gì thì nói đi." Giọng nói của Tây Môn Thông rất mềm mại, giống như đang chủ trì một tiết mục mang tính chất văn nghệ. "Thầy Tây Môn, ngài tin trên thế giới này có ma không?" Lưu Hải nhỏ giọng nói một câu. "Tôi tin những gì tôi có thể chứng minh được." Tây Môn Thông không trả lời vấn đề đó. "Ngài tin có báo ứng không?" "Việc này tôi tin, bởi vì luật pháp tuy thưa nhưng khó lọt." "Tôi biết ngài nghiên cứu hiện tượng thần bí, tôi rất thích chương trình của ngài, khi tôi bị bắt, tôi từng nghĩ, chỉ có ngài mới tin được chuyện đã xảy ra ở tôi cùng quá trình lẫn động cơ mà tôi giết người." "Cậu nói đi, tôi sẽ không chen vào." Lưu Hải đưa tay quệt mũi một chút, ngẩng đầu thoáng nhìn Tây Môn Thông rồi lại chậm rãi cúi xuống. "Trong nhà của tôi rất nhiều tiền, vì thế tôi không cần làm việc, nửa năm trước, tôi thích nghịch máy tính, chủ yếu lướt nét cùng chơi một vài trò chơi, thực ra, tôi không rành máy tính lắm, chỉ thấy mọi người đều chơi nên tôi muốn thử." Lưu Hải nói tới đây thì hít một hơi thật sâu: "Vì thế, tôi liền mua một chiếc, mới đầu tôi chỉ chơi một số trò chơi đơn giản, bởi vì không biết tiếng Anh, mua nhiều đĩa game cũng chỉ để làm dáng thôi." Tây Môn nghe rất kiên nhân, Bạch Phương thì châm một điếu thuốc. "Càng khó hiểu thì tôi lại càng hứng thú, vì thế tôi thường xuyên thức thâu đêm. Cơ thể của tôi vốn không được tốt, thời gian đó tôi thường xuyên mất ngủ, thời gian nghỉ ngơi của tôi trái ngược với người khác, tôi đợi tới rạng sáng thì mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ. Một buổi tối vài hôm trước, đại khái khoảng 11 giờ, tôi còn nhỡ rõ khi đó tôi đang lên mạng chat, bởi vì tôi gõ chữ rất chậm nên cũng không hứng thú lắm với chuyện này, ngay sau đó, có người nhấn chuông cửa phòng của tôi." Lưu Hải nghe có người gõ cửa cũng không cảm thấy bất ngờ, theo thói quen cuộc sống của hắn thì thời gian này là thời gian hắn tỉnh táo nhất. Lưu Hải theo thói quen nhìn qua cửa sổ nhỏ trên cửa, ngoài cửa là một người tuổi xấp xỉ hắn. "Ai vậy?" Lưu Hải đứng trong cửa hỏi đối phương. "Tôi là Lưu Ngôn." Lưu Hải nghe được cái tên này thì cảm thấy quen, nhưng nhất thời không nhớ nổi là ai, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào mà Lưu Hải thần sai quỷ kéo lại mở cửa phòng. "Tôi nghĩ chắc cậu đã quên, trước kia, ở nhà cũ của cậu, không phải chúng mình mỗi ngày đều tới trường hay sao?" Vị khách không mời mà tới đó đứng ngoài cửa mỉm cười. Lưu Hải đánh giá người đàn ông trước mắt, vừa rồi nhìn qua cửa sổ cửa nên không rõ như bây giờ. Đó là một người cao to, chiều cao tương đương Lưu Hải, nhưng thoạt nhìn có phần già dặn. Lần đầu gặp người này, ấn tượng sâu nhất trong lòng Lưu Hải đó là khuôn mặt của hắn tái nhợt, cắt không thấy máu, môi thì đỏ tươi như dùng son môi làm nổi bật nét lạnh lùng của hắn. "Là cậu!" Lưu Hải nhớ được, trước mặt là người bạn thuở nhỏ, hiện tại đã lớn rồi, nhưng từ trong ánh mắt vẫn tìm được hình bóng của người xưa. "Nhớ rồi à?" Lưu Ngôn nhìn quanh phòng Lưu Hải: "Thật rộng! Nhà của các cậu vẫn có tiền như trước nhỉ." "Vào trong, vào trong nói chuyện, ở ngoài nóng lắm, trong phòng mát hơn." Lưu Hải lấy một đôi dép lê từ kệ giày dép để cho Lưu Ngôn thay, Lưu Ngôn cười, rướn người cởi giày du lịch của mình. "Cậu tới đây lúc nào? Sao cậu tìm được mình?" Lưu Hải lấy một lon coca trong tủ lạnh: "Vừa để vào nên không lạnh lắm." Khi đưa cho Lưu Ngôn, Lưu Hải vô tình chạm vào tay của đối phương: "Tay của cậu lạnh thật, còn lạnh hơn cả coca." "Thật không?" Lưu Ngôn ngơ ngác xoa nắn tay của mình. "Cậu còn chưa nói tìm được mình bằng cách nào đó." Lưu Hải khui cho mình một lon bia, kéo ghế cho Lưu Ngôn ngồi rồi còn hắn thì ngồi trước máy tính. "Khi cậu đi mua máy tính thì mình đã gặp cậu, mình đang làm trong công ty đó, khi đó mình đang đi chuyển chút đồ, không ngờ khi trở về thì cậu đã đi rồi, cậu mua hàng cũng nhanh thật, mình dựa theo địa chỉ để lại ở quầy phục vụ tìm được cậu." Nói xong thì Lưu Ngôn đặt coca lên bàn, không uống miếng nào. "Trùng hợp vậy à! Mà lúc đó cậu gọi mình mình cũng chưa chắc đã nhận ra cậu, lạ thật, sao cậu nhận ra mình nhỉ?" "Cậu không thay đổi gì nhiều, không như mình, nhìn vào là thấy mình già hơn cậu." "Đâu nào, mình thấy cậu cũng không thay đổi nhiều, thấy mình đi mua đồ mà cũng không chiết khấu, không lương tâm a!" "Vì thế hôm nay mình tới bồi thường cho cậu, thực ra chắc cậu không cần chút tiền đó nhỉ." Lưu Ngôn nói xong, lấy ra một đĩa CD trong túi xách: "Tặng cho cậu một trò chơi." "Ha ha, có quà gặp mặt nữa à. Cậu thật có tình nghĩa..." Lưu Hải vui vẻ cầm disk game, nhìn chữ viết trên đó: [Thanh Đao Báo Cừu]. "Chơi vui không? Thể loại gì vậy?" "Đây là trò chơi mà công ty tụi mình mới phát triển, mình giúp bọn họ làm một chút hiệu ứng đồ họa. Hiện tại chỉ mới có ba ải, đây là phiên bản chơi thủ. Công ty chỉ chép 100 bản như thế này đưa cho khách cũ để bọn họ cảm nhận một chút, để nghe ý kiến của người chơi, vì thu hút người chơi, tụi mình sẽ thu hồi ghi chép trò chơi của cậu, sau đó..." Lưu Ngôn lấy ra một tờ áp phích trong túi: "Cậu xem, công ty sẽ đưa ra 100 phần quà, thực ra đây là một hoạt động tuyên truyền." Lưu Hải nhận lấy, cúi đầu nhìn. Quà tặng chia ra vài cấp, vừa nhìn món quà tốt nhất thì hắn đã bị thu hút, đó là một chuôi đao Nhật Bản, vỏ đao rất xinh đẹp, trên đó còn khảm nạm bảo thạch. "Thích cây đao đó sao?" Lưu Ngôn cười hỏi. "Đây là đao thật à?" "Tất nhiên, đây là chuôi đao trong [Thanh Đao Báo Cừu], là hàng Nhật Bản chính gốc, nghe nói chuôi đao này từng giết qua không ít ninja." "Sợ rằng mình không lấy được, cậu không biết thôi chứ trình độ của mình kém lắm, trên đây nói rõ, phải đạt mức cao nhất mới có thể nhận quà tặng. Nếu như có thể dùng tiền để mua thì tốt rồi." Lưu Hải nhìn phần thuyết minh, có hơi nuối tiếc. "Cho nên mình mới chuẩn bị thứ này." Trong túi của Lưu Ngôn thiệt là chứa không ít thứ, hắn lại lấy ra một miếng giấy: "Đây là hướng dẫn trò chơi, mình tìm được trong máy tính ở công ty, cậu chơi theo đó thì nhất định sẽ có số điểm cao nhất!" "Thế mới đúng chứ, người khác không có nhỉ? "Tất nhiên, đây là do mình phát hiện trong lúc vô ý, khi đó người mà mình nghĩ tới đầu tiên chính là cậu, dù sao thì trước đây cậu rất quan trọng với mình." Lưu Ngôn nói xong, ánh mắt có hơi dại ra. "A! Chỉ hướng dẫn 2 ải, không phải nói có tất cả 3 ải sao?" "Mình còn chưa lấy được, cậu chơi đỡ đi, hai ngày nữa mình sẽ đưa cho cậu, hai ải đầu rất đơn giản, cậu cứ chơi trước, tới ải thứ 3 thì đừng nên đi loạn, nhất định phải hoàn thành theo tư liệu mà sau này mình đưa, đừng khiến nổi khổ tâm của mình uổng phí. Chẳng qua, muốn kết thúc ải thứ 3 cần phải có password, vài hôm nữa mình cho cậu, nhớ rõ đã lấy theo rồi, có thể đã để quên ở công ty." "Cậu yên tâm, tối nay mình chơi hai ải đầu trước vậy. Đang không có thứ gì để chơi đây này..." Lưu Hải cất mấy thứ đó đi, quay đầu lại nhìn người bạn lúc nhỏ: "Phải rồi, cậu làm mình nhớ tới trước kia, khi đó cậu rất thần bí, sau khi chúng ta tan học trở về thì cậu không chịu cho mình biết nhà cậu ở đâu, mỗi khi tới trước cửa nhà mình thì cậu bỏ chạy, không thèm quay đầu lại, hai năm trời, cả nơi ở của cậu ở đâu mình cũng chẳng biết." "Còn không phải do nhà mình rất nghèo, không cách nào so sánh với cậu, đều do tâm lí tự ti tác quái." "Khi đó cậu cũng nói mình nghèo, cả một bộ quần áo thuộc về cậu cậu cũng chẳng có, luôn thích đổi quần áo với mình.' "Nhưng dù mặc quần áo của cậu thì vẫn như vậy, vẫn không phải của mình." Lưu Ngôn cười khổ. "Uống chút bia chứ?" "Không cần, mình không uống thứ đó." "Cậu không thấy nóng à? Mùa hè thế này mà còn mặc tây trang." Hiện tại Lưu Hải mới chú ý tới quần áo của Lưu Ngôn, so sánh với hắn đang để mình trần thì đối phương có vẻ không được hài hòa. "Cơ thể hiện tại của mình chỉ biết lạnh chứ không thấy nóng, đừng nói chuyện này nữa, sao nhà của cậu lại đột ngột chuyển đi vậy? Quá đột ngột đi." "Đúng vậy, nhà của mình chuyển đi quá đột ngột, hiện tại mình vẫn còn nhớ rõ tình huống ngày trước, chiều hôm đó, hai chúng ta cùng nhau trên đường về nhà, cậu đi tiểu tiện, mình đứng mãi trên đường chờ cậu, qua rất lâu mà cậu vẫn không về, mình nghĩ cậu đã về nhà rồi, cuối cùng thì mình bị cha mắng một chập, chửi mình rẻ mạng, còn hỏi quần áo rách rưới trên mình mặc trên người là của ai." "Đó là của mình." Lưu Ngôn theo thói quen vuốt thẳng âu phục. "Tới tôi, ba của mình nhận được một lá thư, sau khi xem xong thì ông bảo mình đi ngủ trước, sau đó thương lượng chuyện gì đó với mẹ, đến nửa đêm thì mình nghe được trong sân có tiếng khóc của người phụ nữ. Điều đó khiến mình tỉnh giấc, mẹ nói với mình không cần sợ, là người tới xin cơm, ngày hôm sau, người trong nhà không gọi mình thức tới trường mà ẵm mình vào xe trong lúc mình còn mê ngủ, khi tỉnh lại mới biết mình đã chuyển nhà, mình cùng mẹ đi trước, vài hôm sau thì cha cũng tới." "Quê mình rất nghèo nên có không ít người xin cơm." Lưu Ngôn đột ngột đứng dậy, quát bị lên lưng, lạnh lùng nói: "Mình phải đi, đã không còn sớm, cậu mau mau chơi game đi, toilet ở đâu nhỉ?" "Căn phòng có cánh cửa màu vàng ấy, mà cậu gấp gì, thường thì tới sáng mình mới ngủ." "Mình còn có việc, qua hai hôm nữa sẽ tìm cậu." Lưu Ngôn đi vào toilet rồi đóng cửa lại. "Cậu không biết mất đó chứ, trước đây cậu nói đi tiểu, sau đó thì không thấy cậu đâu nữa." "Không đâu, sau này mình sẽ thường tìm tới cậu, ngoài cậu ra thì mình không có ai là bạn trong thành phố này. Mình đi đây." Lưu Ngôn lễ phép đưa tay phải ra. "Tay của cậu thật lạnh, như băng vậy." Lưu Ngôn cầm tay của đối phương. "Được rồi, hẹn gặp lại." Lưu Ngôn hơi cúi người rồi xoay người rời đi, chiếc bóng màu đen biến mất trong hành lang. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang